Hoan lạc suốt ngày hè cùng nữ sinh viên Mahiru Sakura, và cô ấy dường như không liên quan gì đến anh. Nhìn thấy khuôn mặt tức giận của cô thư ký và cái miệng nhỏ nhắn quyến rũ khẽ ngân nga, tôi cảm thấy vui vẻ sau khi trả thù, cố ý ném cho cô ấy một cái nhìn tinh nghịch, lười biếng. Thời Văn Cảnh có gọi tới gặp cậu không. à. Làm sao anh ấy biết được. Lần này tôi không nói nên lời. Lông mày mảnh mai của cô thư ký hơi nhướng lên, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt đầy hận thù, vẻ tức giận trong đôi mắt phượng biến thành một biểu cảm kỳ lạ. Tôi không biết, tôi mới vào công ty có mấy ngày, cũng không đoán ra được Thời Văn Cảnh là ai. Hừ. Đôi khuyên tai ngọc trai mà cô Đường đưa cho cậu là của Thời Văn Cảnh, sáng sớm hôm nay tôi đã tìm thấy đôi khuyên tai này trên bàn của cô ấy. Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu đang giở trò gì.